[TRUYỆN DÀI KỲ"> CHỈ CẦN EM NÓI SẼ ĐỢI ... - KỲ I
{Thà rằng mọi thứ cứ giản đơn như vậy, quá khứ sẽ vĩnh viễn ngủ yên, người ta sẽ hạnh phúc với những gì đang nắm giữ. Nhưng cuộc sống không hề cho người ta cơ hội tận hưởng điều gì trọn vẹn, đơn giản là yêu thôi không được.}
Tôi xốc lại balo cho khỏi tuột khỏi vai, quay lại nhìn một lượt khung cảnh ngôi trường đã từng vắt kiệt 4 năm tuổi thanh xuân của mình, thở hắt ra một hơi rồi lặng lẽ kéo vali đi. Đằng sau lưng bóng nắng đổ xuống đài phun nước, sân cỏ bắt đầu có những sinh viên đến từ nhiều quốc gia khác nhau, ôm sách ra vừa đọc vừa sưởi nắng. Từng âm thanh rơi vào tai tôi khiến tôi bất giác nhớ lại khoảng thời gian đầu tiên khi bước xuống sân bay tại một đất nước xa lạ, bắt đầu cuộc sống sinh tồn và học tập một thời gian dài. Đã từng có những cơn ác mộng liên tiếp, đã từng rất nhiều lần muốn bỏ chạy, đã từng rất nhiều lần cảm thấy ấm ức, và cả tủi nhục.
Thế nhưng, đã qua hết rồi…
Một người xuất hiện trước mặt tôi, vì đứng ngược chiều ánh sáng nên tôi cố gắng mãi vẫn chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ là dáng người con trai cao ráo và cứng cỏi, cất lên giọng nói trầm ấm, mê hoặc mà tôi đã vô cùng quen thuộc.
-Được rồi, khi trở về em hãy quên hết tất cả đi!
Những đoạn ký ức bắt đầu từ đó ùa về, mảng hoài niệm có đủ thứ màu sắc dội vào não tôi như những hồi chuông dài liên miên nhắc tôi nhớ lại toàn bộ những gì đã từng xảy ra. Nhìn chằm chằm người đối diện, nhẹ nhàng đáp lời như âm thanh của tiếng gió.
-Nếu nói quên được là có thể quên được ngay, thì tốt biết mấy!
Hệ thống loa trường vang lên bản nhạc dạo đầu chương trình phát thanh, giai điệu êm dịu phủ bầu trời đầy nắng bằng một vẻ lãng mạn đến kiêu kỳ. Khoảng cách giữa hai người vẫn giữ nguyên như thế, tôi khẽ nheo mắt nhưng vẫn chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt người đối diện…
***
-Này! Làm cái gì đấy hả con bé kia? Bỏ xuống!
Tôi giật hoảng hốt vì tiếng hét của ai đó, giật mình quay lại thì phát hiện chính là vị khách đến ăn khi nãy bỏ quên túi xách. Chính là chiếc túi tôi đang cầm trên tay, định chạy đuổi theo để trả lại. Người phụ nữ quát thét lên bằng một chất giọng the thé mà tôi láng máng câu được câu chăng, không hiểu một chút nào.
Bà khách lớn tuổi bước nhanh về phía tôi, giật lấy chiếc túi tôi vừa mới cầm trên tay, chỉ vào mặt tôi và không ngừng mắng xối xả. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, khách ở cửa hàng bắt đầu chú ý đến chúng tôi, nhân viên vì sợ nên mới chỉ dám đến gần đứng nhìn, một chị quản lý trẻ tuổi chạy đến hỏi han tình hình nhưng rồi bị gạt ra. Khi bà khách định kéo tay tôi bước về phía cửa ra vào thì bỗng dưng có một bàn tay ngăn lại, cậu thanh niên thoạt nhìn chỉ trạc tuổi tôi, dáng người rất cao nhưng đặc biệt gầy, khuôn mặt điển trai thực sự gây chú ý của người khác, sau khi ngăn người phụ nữ kia lại, quay sang hỏi tôi bằng giọng tiếng Anh trầm ấm. Trong giờ phút hoảng hốt và lúng túng, tôi vẫn không quên nhận thấy, giọng nói này thật sự vô cùng mê hoặc người khác.
-Cậu không nói được tiếng Hàn?
-Biết một chút, nhưng giọng bà ấy khó nghe quá…
-Bà ấy nói cậu định lấy túi xách của bà ấy!
-Không phải – Tôi thật sự hoảng hốt – Tôi không hề muốn lấy đồ của bà ấy, tôi chỉ định chạy theo đưa trả bà ấy thôi mà! Tôi không biết nói tiếng Hàn, tôi không thể truyền đạt cho bà ấy hiểu được!
Một lát sau, khi cậu thanh niên cố gắng giải thích cho người phụ nữ kia, giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng và kiên nhẫn, khiến tất cả mọi người bắt đầu tản ra, người phụ nữ kia cũng chỉ nói một vài câu ngắn gọn rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tôi đi theo sau cậu thanh niên kia, không biết phải mở lời như thế nào. Cậu cứ thế dẫn tôi đi ra ngoài, qua một con phố đông người, đến một sân chơi bóng rổ.
-Thanks…
-Tôi là Chan! Hẳn là cậu đã quên tôi?
Thật lòng mà nói, tôi không phải là một người giỏi ghi nhớ ấn tượng về người khác, tôi khá thờ ơ, và đặc biệt là trí nhớ không tốt. Phần lớn thời gian tôi chỉ có thể tập trung làm một việc, nếu như đang suy nghĩ điều gì đó, kể cả có là thảm họa thế giới hay là điều kỳ diệu gì đó, tôi cũng không thể nhớ ra nổi.
-Chúng ta đã từng gặp nhau rồi?
Chan thở dài, ấn tượng về lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau hiện lên. Mãi về sau này khi chúng tôi ở bên cạnh nhau cậu ấy mới kể lại cho tôi cảm xúc của cậu ấy ngày đó. Rõ ràng, một ký ức thuộc về cả hai người, một người thì nhớ mãi, một người thì đã hoàn toàn chẳng giữ lại dù chỉ một chút. Hoặc có thể là chưa bao giờ ghi nhớ trong đầu.
Nghe lời thuật lại của Chan, trí nhớ dần chạm tới một điểm, tôi cũng ngờ ngợ nhớ lại câu chuyện đã cũ. Khoảng ký ức mơ hồ hiện lên, hóa ra cũng có những cuộc hội ngộ như vậy.
-Từ sau lần cậu giúp tôi, tôi vẫn muốn tìm cơ hội để cảm ơn cậu, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.
-Thật ra đấy chỉ là chuyện nhỏ, cậu không cần để trong lòng đâu!
-Lúc bị ngã xuống núi tôi thật sự cảm thấy “chắc là mình tiêu đời rồi!”, điện thoại vỡ, toàn thân không cử động được. Nếu không có cậu hôm đó cũng leo núi vào lúc đêm muộn, tôi sẽ chết vì lạnh.
Thật trùng hợp, đôi lúc những nhân duyên kỳ lạ cứ vây lấy chúng ta, ràng buộc bởi những điều tưởng như ngẫu nhiên nhưng lại có một sợi dây liên kết đến lạ kỳ. Hôm đó là ngày tôi để tuột suất học bổng học kỳ tới với điểm số sát nút người đứng đầu, đề án phác thảo bị giáo sư trả về kèm theo chi chít lời phê rằng quá thiếu tính thực tế. Buổi cắm trại ngoài trời của lớp chẳng còn hấp dẫn với tôi một chút nào nữa, để tránh sự ồn ào và mọi âm thanh phiền phức, tôi lần theo đường núi, vừa đi vừa suy nghĩ, không khí khiến cho tâm trạng khá hơn, chậm rãi trút hết mọi bực bội ra theo hơi lạnh ngoài trời.
Gặp cậu ấy vốn dĩ chỉ là tình cờ.
Thế nên chính mớ suy nghĩ bộn bề trong đầu lúc đó đã khiến tôi quên bẵng đi mất cậu con trai mà mình kéo lên từ một đoạn sườn núi hơi thoải. Chẳng ngờ cái chuyện tôi cho rằng không có gì to tát, với người khác lại để ấn tượng lâu đến vậy.
-Thật ra tôi thấy nó không có gì to tát nên cũng không nhớ rõ lắm… xin lỗi cậu…
-Làm sao mà xin lỗi? Giờ tôi gặp được cậu rồi đó thôi! Vừa nãy nhìn từ xa thấy hơi quen, lại gần một lát cũng mới nhận ra cậu…
Mỗi một cuộc nói chuyện đều sẽ khiến người ta cảm thấy được đến gần hơn với nhau. Ví như tôi và Chan, từ sau khi phát hiện vô số điểm chung, lại học cùng trường, đã xem như là có thêm người bạn mới.
Chan là một người mà bất cứ ai nhìn vào đều cho rằng cậu khá hoạt bát, nói nhiều, đặc biệt là hay làm không khí xung quanh sôi động lên bất cứ lúc nào. Tuy nhiên khi tiếp xúc nhiều với cậu, tôi cảm thấy dường như không phải thế, có một nét thờ ơ và mệt mỏi ưu tư ẩn chứa đằng sau những nụ cười của cậu ấy. Chan không hề vui vẻ như mọi người vẫn nghĩ.
Hầu hết thời gian rảnh sau giờ học và thời gian nghiên cứu, tôi thường đi làm thêm ở một tiệm café cần tiếng Anh. Sống ở Hàn Quốc gần 3 năm nhưng tôi vẫn không học nổi tiếng bản địa. Một phần vì lười, một phần vì tôi cảm thấy thực ra không cần nó tôi vẫn có thể sống tốt ở đây. Tuy nhiên cuộc gặp gỡ giữa tôi và Chan lại khiến tôi dần dần muốn học để hiểu ngôn ngữ của cậu ấy. Chan nói tiếng Anh không tốt, vì thế nên đa phần chúng tôi sử dụng body-language, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ ngày càng thân thiết giữa chúng tôi.
Những buổi tự học, tôi và Chan vẫn hẹn nhau đi chọn đĩa nhạc. Ngoài chuyên ngành IT mà cậu đang theo đuổi, có lẽ guitar chính là sở trường nổi bật nhất của Chan. Thường thì chúng tôi vẫn chọn một chiếc ghế đá nơi không có người qua lại, Chan sẽ cho tôi nghe những bản nháp ngắn ngủi ca khúc cậu tự sáng tác. Hệt như một chàng trai có tâm hồn nghệ sĩ thực thụ, có những lúc tôi thật sự phải cảm thán về tài năng của cậu ấy.
-Này, cậu với Chanyeol đó có vẻ thân. Nếu không phiền thì giới thiệu cho tớ nhé?
Cô bạn cùng lớp đá lông nheo với tôi, cười tươi một cái rồi hướng mắt về phía Chan đang đeo tai nghe, một tay khoác balo lên vai, dần dần tiến về phía chúng tôi đang đứng.
-Sao cậu biết cậu ấy? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên quay sang cô bạn – Cậu thích cậu ấy à?
-Nếu không phải đang sống ở thời tiền sử thì có ai là không biết cậu ta? Đệ nhất mỹ nam trường này đó. Năm ngoái cậu ấy biểu diễn guitar trong lễ chào mừng tân sinh viên, bọn con gái chết mê chêt mệt. Ôi cái vẻ ngoài giết người đó… mà đừng nói với tớ là cậu không biết đấy nhé?
-Tớ chẳng biết gì cả! Tớ quen Chan cũng chỉ là ngẫu nhiên trong một dịp bình thường thôi!
-Ôi mẹ ơi cậu còn gọi tên thân thiết của cậu ấy nữa cơ à? Xem ra quan hệ không thường rồi. Nhớ đấy, có dịp nhớ giới thiệu cho tớ đấy nhé! Tớ đi đây!
Hellen chạy biến đi trước khi bóng dáng cao tướng của Chan đứng trước mặt tôi. Cậu tháo tai nghe ra, xoay người vòng tay lên vai tôi, vỗ vỗ một nhịp như thể đã thành thói quen mỗi khi gặp mặt. Thật ra cậu ấy có rất nhiều tính xấu, ví dụ như khi ở bên cạnh bạn bè thân thiết sẽ không thể đứng yên được, chân tay dài thừa thãi sẽ nhảy nhót không ngừng.
Tôi được dịp quan sát kỹ Chan. Kể ra cậu bạn này của tôi cũng rất đẹp trai. Mái tóc gọn gàng đen nhánh tưởng như quá đỗi bình thường, vậy mà lại nổi bật hẳn trong đám con trai lố nhố. Chan có má lúm đồng tiền, nhưng cậu ấy ít khi để lộ nó, thường thì hay cười nhăn nhở, hoặc làm ra vẻ cool, nên rất hiếm khi tôi nhìn thấy nó.
Vốn dĩ từ trước tới giờ tôi chỉ đơn thuần nghĩ cậu ấy là bạn mình, chưa bao giờ biết cậu ấy có thể tỏa sáng nổi bật trước nhiều người như thế. Càng chưa từng nghĩ cậu ấy có thể nháy mắt là đám con gái đổ la liệt, hoặc mỉm cười là sẽ có cả đàn nữ giới muốn vây quanh. Thật ra kiểu người như Chan là kiểu người sẵn mang ánh sáng, và cậu sẽ truyền ánh sáng ấy đến cho những người xung quanh.
Tôi đón nhận sự quan tâm của cậu như thể là một điều rất đỗi bình thường, thời gian trôi, sự thân thiết bắt đầu vun đắp thêm tình cảm. Tôi để dành được một bộ sưu tập các ca khúc của Chan sáng tác trong lúc chúng tôi ở bên nhau. Tôi sẽ vẽ còn Chan viết nhạc. Hầu hết là chúng tôi nói chuyện với nhau bằng nghệ thuật, một thứ ngôn ngữ khác hẳn so với những gì chúng tôi đang theo học ở trường.
Không hiểu vì sao tôi dần dần bị phụ thuộc bởi suy nghĩ, hai người chúng tôi sẽ mãi bên nhau. Hệt như giây phút đầu tiên định sẵn là sẽ gặp gỡ, cùng duy trì một mối quan hệ yên bình, không có chia ly, cũng chẳng có tạm biệt, không có biến cố nào xảy ra có thể chia tách.
-Này, thực ra chỉ cần mỗi ngày mở mắt dậy đều được nhắc bản thân rằng có cậu ở đây mãi mãi thì tốt biết mấy!
Chan nheo mắt, ngắm nghía tôi một lúc rồi buông ra một câu nói nửa đùa nửa thật. Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, khiến tôi cảm thấy có chút bối rối. Như thể chê ánh sáng vàng vọt hắt vào từ ô cửa sổ chưa đủ sưởi ấm trong thời tiết lạnh lẽo như muốn đóng băng con người ta.
-Cậu thích mình đến thế cơ à? – Tôi vui vẻ mỉm cười, đưa tay phác lên không khí trước mặt cậu con trai ngồi bên cạnh, đột ngột chấm bút vào trán cậu một dấu chấm đỏ chót.