Các bạn hãy đọc và CMT truyện ngắn hay và cảm động này nhé
--------------
– AAAAAAA chẳng bắt được cá gì cả, tức chết đi được ấy.
– Một giọng nói tức giận kèm theo sự chán nản vang lên trên bờ suối. Thân ảnh nhỏ bé, mái tóc dài ngang vai đen nhánh lấp lánh dưới ánh nắng vàng của sắc thu. Đôi mắt mơ hồ tức tối với hàng mi cong vút. Làn môi hồng hồng chu lên vì bực bội.
– Hải Nhi à, cậu cứ mất bình tĩnh như thế thì sao mà câu cá được. – Chàng trai đứng bên cạnh cười nói.
– Hoàng Lâm, không phải là tớ không chịu khó đợi, nhưng hơn một tiếng trôi qua mà không có động tĩnh gì, cậu bảo tớ sao không tức giận cơ chứ. – Hải Nhi buông cần câu xuống, mặt hồng hồng vì nóng và tức trông rất đáng yêu. Lân chỉ cười, cậu tiến lại gần Hải Nhi xoa xoa đầu.
– Đồ ngốc, thế mà cũng bực. Người ta đi câu cá hàng mấy tiếng đồng hồ chả bắt được con nào còn không kêu, cậu mới có một tiếng thì kêu cái gì.
– Kệ, tớ không giỏi kiên nhẫn, mà ai bảo cậu rủ tớ đi câu cá làm gì cơ chứ, mất cả một ngày đẹp trời. – Hải Nhi bĩu môi quay mặt đi, không thèm nói chuyện nữa. Lâm vẫn chỉ cười, không tức giận, cũng không nói. Vì bây giờ cậu có nói gì cũng không lọt tay vào cô bạn thân của mình. Cứ như thế, không ai lên tiếng. Chợt Hải Nhi nhìn lên trời, thở dài.
– Lâm, nếu một ngày..tớ chỉ bảo nếu thôi nhé…tớ không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa, không còn tồn tại trên thế giới này nữa, cậu có buồn không?
– Không. – Lâm hờ hững nói.
– Đúng là lạnh lùng mà. – Hải Nhi chán nản đáp, nhưng ẩn sâu trong lòng có chút buồn bực. Chả lẽ đối với Hoàng Lâm, cô không là gì sao?
– Bởi tớ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, nên chả việc gì tớ phải buồn và lo điều đó. – Lâm chớp mắt, cười. Cậu ấy rất hay cười, nụ cười tỏa nắng thu hút mọi ánh nhìn, khiến người đối diện không dứt ra được.
– Xời, cậu cứ tưởng cậu là thánh ý, ảo tưởng sức mạnh vừa thôi. Biết đâu ngày mai tớ bị tai nạn rồi mất, cậu lúc đó có cứu được đâu.
– Vớ vẩn, cậu nói linh tinh gì thế. Dù có chuyện đó xảy ra, tớ cũng sẽ cứu cậu, cho dù thần chết có đến, tớ cũng sẽ giao đấu với ông ấy để cướp cậu về. Bởi cậu đi rồi lấy ai chém gió với tớ đây.
– Đúng là, hóa ra cậu cứu tớ chỉ vì thế thôi à, đáng ghét!- Hải Nhi bật cười trước sự lém lỉnh của Hoàng Lâm, cô cảm thấy trái tim băng giá của mình như đang được sưởi ấm. Từ ngày Lâm xuất hiện, cậu luôn khiến cô vui, bực, hờn, ghen, giận dỗi, đủ cung bậc cảm xúc, rất phong phú. Và từ lúc nào Lâm đã trở thành một người rất quan trọng đối với Hải Nhi……………….
Mấy ngày sau, một buổi sáng nọ, Nhi tung tăng đến lớp với khuôn mặt rất chi là phởn. Nhìn xa xa thấy Hoàng Lâm đang ngồi ở góc trong lớp, vẻ mặt đăm chiêu tỉ năm có một, Nhi thắc mắc:
-Sao hôm nay có chuyện gì khiến cậu nghĩ ngợi vậy? Chuyện lạ à nha. ^^
– A, Hải Nhi, may quá cậu đến rồi. Nhất định cậu phải giúp tớ chuyện này, chỉ có cậu mới giúp được tớ thôi. – Thấy Hải Nhi đến gần, mắt Lâm sáng lên như vớ được vàng, vội vã kéo Nhi ngồi xuống gần mình rồi bảo.
– Có chuyện gì khiến Vũ thiếu gia hôm nay phải nhờ đến các hạ vậy?
– Hì hì, là thế này. – Nói rồi Lâm bắt đầu kể lại vào tai Hải Nhi. Thì ra hôm qua đi uống trà chanh, Lâm thấy một cô gái sắp làm rơi chiếc bánh. Với thân thể dẻo dai, lại được học võ từ nhỏ, cậu nhanh tay bắt lấy bánh mì rồi đưa cho cô gái ấy. Cô gái ngước lên nhìn và cảm ơn. Lúc đó ánh mắt cậu mới nhìn cô gái. Đôi mắt to tròn, trong sáng và yên ả như nước mùa thu, làn da trắng mịn với lúm má đồng tiền phúng phính khiến trái tim cậu đập loạn nhịp. Kể từ khi đó cậu luôn muốn gặp lại cô gái ấy.
– Tớ chả biết làm gì đâu. – Nhi nghe xong, phán một câu như tạt xô nước lạnh vào người Lâm. Chả lẽ chưa bao giờ Lâm để ý rằng, Nhi đã thích Lâm rồi sao? Nói chuyện, đi chơi cả ngày mà cậu ấy không cảm nhận được gì ư? Giờ lại còn bắt Hải Nhi tư vấn chuyện tình cảm của cậu ấy nữa, khác gì đâm một nhát dao vào lòng cô.
– Sao cậu lại không biết, chả phải cậu là chuyên gia tư vấn nổi tiếng nhất khối sao. Cậu giúp tớ đi mà. Nếu cậu giúp tớ hứa sẽ đãi cậu một bữa thật linh đình. – Lâm tỉ tê năn nỉ. Đôi mắt sáng như ánh sao đêm nhìn cô nài nỉ. Mỗi lần cậu giở chiêu này, Nhi đều đầu hàng. Và lần này cũng không ngoại lệ, bất lực trước sự nài nỉ của người cô thích, Nhi gật đầu.
– Thôi được rồi, nể tình cậu đã nói thế, tớ sẽ giúp cậu một lần vậy. Không có lần sau đâu. – Tuy nói thế, trước mặt Nhi không biểu lộ gì cả nhưng ai biết cô đã có biết bao nhiêu khó khăn để nói ra được câu ấy một cách trọn vẹn và không bị nghi ngờ.
– Yeeeeeeee!! Thank you cậu lắm Nhi ơi, tớ biết cậu tốt với tớ nhất mà. – Lâm sung sướng hét toáng lên vui mừng. Vì cậu biết chỉ cần Nhi ra tay thì cơm chay cũng thành thịt chó. ^^ Hải Nhi chỉ lắc đầu mỉm cười đè nén nỗi đau. Kể từ hôm đó, cứ mỗi sáng lại thấy Lâm lon ton sang lớp cô bé kia nói chuyện, rồi thỉnh thoảng cả hai đều trao đổi bài, cùng đi ăn kem , chơi đùa, Nhi đều biết hết, vì tất cả là do cô sắp xếp mà. Nhìn thấy người mình thích vui đùa với người con gái khác, tim cô đau lắm. Nhưng cô không thể nói ra, vì chỉ cần nói, cả tình bạn của cả hai sẽ không còn nữa.
Một tối nọ, Hải Nhi nhận được tin nhắn: “ Nhi ê, cô ấy đồng ý làm bạn gái tớ rồi, tớ hạnh phúc quá. Cám ơn cậu nhiều lắm, tớ sẽ đãi cậu một bữa thật to. Thanks cậu lắm lắm ^0^” . Cô đọc xong, cúp máy xuống, mắt nhìn xa xăm. “ Đến bao giờ mày mới thôi nghĩ về cậu ấy đây hả Nhi, đừng nghĩ nữa, đừng quan tâm nữa, đó cũng là cách tốt nhất để mày dũng cảm ra đi mà, Hải Nhi. Quên nó đi, đừng để ý nữa. Rồi mày sẽ ổn thôi”.
Chap 2:
Một tối nọ, Hải Nhi nhận được tin nhắn: “ Nhi ê, cô ấy đồng ý làm bạn gái tớ rồi, tớ hạnh phúc quá. Cám ơn cậu nhiều lắm, tớ sẽ đãi cậu một bữa thật to. Thanks cậu lắm lắm ^0^” . Cô đọc xong, cúp máy xuống, mắt nhìn xa xăm. “ Đến bao giờ mày mới thôi nghĩ về cậu ấy đây hả Nhi, đừng nghĩ nữa, đừng quan tâm nữa, đó cũng là cách tốt nhất để mày dũng cảm ra đi mà, Hải Nhi. Quên nó đi, đừng để ý nữa. Rồi mày sẽ ổn thôi”.
Một tháng nữa lại trôi qua, thời gian ở bên cạnh người bạn thân càng ít. Dạo này vì mải đi với người yêu nên Lâm và Nhi không còn hay nói chuyện với nhau nữa. Nhưng trên lớp, thỉnh thoảng Lâm vẫn nhờ cô tư vấn xem làm thế nào để quan hệ này bền lâu. Và cũng như mọi lần, cô lại chỉ ra vài cách cho cậu, dù sau những lần tư vấn cô lại âm thầm ngồi buồn bã một góc mà suy nghĩ. Hôm nay đến lớp, thấy cậu ngồi im lặng một mình, ánh mắt đượm buồn. Hỏi thì mới biết là vừa cãi nhau với người yêu. Lâm tuy là một chàng trai tốt, dễ mến và rất chung tình nhưng lại hay ghen. Chính vì thế mà không biết bao nhiêu lần, cậu và người yêu đều cãi nhau. Nhưng lúc đó chỉ là nhỏ, bây giờ không hiểu sao giận dữ đến mức nào mà cãi nhau mấy hôm rồi vẫn chưa hết. Nhi lo lắng an ủi Lâm, nhưng xem ra cậu vẫn còn tức lắm. Chiều đó, Hải Nhi hẹn cô bé người yêu nói chuyện. Vì được Lâm bảo nên Thiên Trang- người yêu Lâm biết Hải Nhi và cũng rất quí cô.
-Hai cậu lại cãi nhau đó à?
-Hừm. Lần này là tại cậu ấy đó chứ. Cái thói ghen tuông của cậu ấy, tớ không biết phải sửa như nào. Hôm qua chỉ là có người giúp tớ nhặt đồ lên mà cậu ấy cũng ghen. Nhiều lần rồi chứ không phải mỗi hôm đó đâu. Tớ bực quá, lần này quyết không nhường, cho cậu ấy tự sửa đổi. – Trang khoanh tay trước ngược, bực giọng nói.
– Tính Lâm là thế, cậu cũng nên hiểu cho cậu ấy. Tớ biết Lâm sai nhưng mà cũng không nên giận dữ lâu thế chứ. Trên lớp tớ thấy cậu ta cũng không thoải mái gì đâu. Chắc cũng hối lỗi rồi. Hai cậu nên nhường nhau một tí, tớ sẽ khuyên Lâm giúp cậu. Đừng có chiến tranh lạnh nữa đấy.
– Hừm, để tớ xem thái độ của cậu ấy ra sao đã. – Nhấp một ngụm nước cam, Trang nhẹ nhàng nói. Phong thái đoan trang, nhãn nhặn, dù có tức giận cũng rất mê người. Chẳng trách Lâm lại say mê Trang như thế, Nhi thầm đánh giá rồi tự nhủ phải bỏ cuộc thôi.
– Ừ, tớ cũng mệt mỏi vì chuyện hai người lắm rồi đấy. Haizz. – Nhi thở dài, lòng cô đã không biết còn chỗ nào để mà đâm nữa không, có khi đau quá nên cũng đã mất cảm giác rồi. Mà cũng không còn nhiều thời gian nữa, sắp đến lúc cô phải rời xa tất cả rồi.
Tối hôm ấy, như thường lệ, Hải Nhi ngồi xem ti vi. Đang mải miết xem, cô chợt thấy điện thoại vụt sáng. Mở máy lên, thấy một dãy số lạ gọi tới, nghi nghi không biết ai gọi, cô nhấn nút trả lời. Ai ngờ sau khi nghe xong, nét mặt Nhi tái đi. Không suy nghĩ nhiều, cô vội lấy chiếc áo khoác mỏng rồi phi ra ngoài đường. Bắt xe taxi đến bệnh viện, cô vội vã đến phòng cấp cứu, nhưng lúc này đang trong thời gian mổ nên cô đành ở ngoài cầu khấn. “ Lâm, nhất định cậu không được xảy ra chuyện gì đấy”. Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở, một y tá vội chạy ra hỏi.
-Cô là người nhà bệnh nhân Vũ Hoàng Lâm phải không?
– Dạ phải, hiện giờ cậu ấy sao rồi ạ? – Nhi sốt sắng hỏi.
– Bệnh nhân đang trong thời gian nguy cấp, tai nạn vừa rồi khiến tủy cậu ấy bị tổn thương nghiêm trọng, cần phải thay thế.
– Vậy sao? Cô cho tôi đi xét nghiệm xem có phù hợp không, tôi nhóm máu O.
– Được, cô đi theo tôi. – Nói xong, Hải Nhi được dẫn đi đến phòng xét nghiệm. Sau một loạt quá trình, máu của Nhi phù hợp để tiến hành hiến tủy. Sau khi được đưa vào phòng mổ, nhìn sang người bên cạnh đang hôn mê, cô thầm nói: “ Dù có phải đổi lấy sinh mạng này, tớ sẽ cứu cậu, cho nên cậu phải cố gắng, phải tiếp tục sống nhé, sống nốt quãng đời của tớ nhé.” Thời gian mổ rất lâu, trải qua ba tiếng đồng hồ đầy căng thẳng, cuối cùng các bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm. Ca phẫu thuật rất thành công, cả hai bệnh nhân đều được đưa đến phòng hồi sức.
Sau một thời gian ngủ thật sâu, cuối cùng Hải Nhi cũng tỉnh lại. Cô mơ màng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, không thấy Lâm đâu cả. Chẳng nhẽ có vấn đề gì sao? Đúng lúc đó cô y tá bước vào, nhìn thấy Nhi tỉnh lại liền đi đến.
-Cô thấy trong người như nào rồi? – Cô y tá ân cần hỏi.
– Tôi ổn. Nhưng ca phẫu thuật sao rồi? – Hải Nhi lo lắng hỏi, lòng tràn ngập sự lo âu.
– Tất cả đều diễn ra thuận lợi, cô cứ yên tâm.
– Thế thì tốt rồi. Nhưng cô có thể giữ bí mật tôi là người đã hiến tủy tặng cậu ấy được không, tôi không muốn để cậu ấy biết. – Nghe thấy Lâm bình an, cô thở phào nhẹ nhõm.
– Được, chúng tôi sẽ giữ bí mật. Mà xin hỏi, có phải cô đang mắc một loại bệnh liên quan đến não phải không? Hôm qua chúng tôi xét nghiệm thấy có vấn đề chỗ đó. Có vẻ như khá nghiêm trọng, nếu không tiến hành phẫu thuật sớm, e là…
– À đúng, tôi đang điều trị về một căn bệnh liên quan đến não. Tôi cũng biết tình hình tiến triển của căn bệnh. – Nghĩ đến điều này, Nhi lại buồn. Không phải là cô buồn vì mình sắp ra đi, mà chỉ là không còn được gặp người đó thôi. – Mà bao giờ tôi mới có thể xuất viện vậy?
– Nếu ổn thì sáng mai cô sẽ được xuất viện thôi. Giờ tôi phải đi xem các bệnh nhân khác, cô cứ nằm nghỉ đi, có gì thì gọi tôi nhé. – Nói xong cô y tá đi ra ngoài, để lại mình Nhi đang ngồi trong phòng với những suy nghĩ.
Sáng hôm sau, Nhi hồi phục và làm thủ tục xuất viện, đi qua phòng bệnh của Lâm, cô khẽ thở dài. Tối qua cậu ấy đã tỉnh lại, hiện giờ bên cạnh đã có Trang chăm sóc, cô cũng chả còn lí do gì để ở lại nữa. Nhìn hình ảnh người mình yêu một lần cuối, Nhi quay mặt đi rồi ra về, lòng mang theo những nỗi đau mà chắc không thể nào xóa nhòa…