Truyện ngắn : Chém gió với tớ ư ??? Cậu còn kém lắm Biểu tượng cảm xúc smile
Tâm trạng.
Lee Kio: “Một ngày không anh mưa giăng giăng vây kín lối.
Một ngày không anh một ngày dài lê thê”
Comment.
Băng Giá :“Một ngày không em nắng bay bay chạy khắp xóm
Một ngày không em _một ngày vui ghê”
Trời đất. Cái thằng cha nào reply cái comment củ chuối này dưới tâm trạng của tôi thế. Ức chế toàn tập. Đã vậy cái comment chuối cả nải chiếm hơn chục lượt like mới điên cả tiết. Một ngày mưa tầm tã lại gặp ngay cái tên đầu óc chập mạch thế này. Còn gì mất hứng hơn???
Trông chướng hết cả mắt. Tôi comment lại dưới trạng thái của mình.
- Bạn tên là Nguyễn Thị Vô Duyên à?
Một thông báo comment ngay sau đó.( Độ hóng hớt chắc chạm ngưỡng level dương vô cùng đây)
- Không, mình tên là Nguyễn văn Chồng, cứ gọi mình là chồng Biểu tượng cảm xúc smile
Xời, xưa rồi Diễm. Tôi thích chí rep lại.
- Mình tên : Nguyễn Thị Mẹ. Gọi mình là mẹ nhé!!!
- Ồ, mình nghĩ cái tên Nguyễn Thị Vô Duyên hợp với bạn đấy. Mình đâu có hỏi tên bạn là gì mà đã tự giới thiệu rồi lại cười nắc nẻ như dở hơi thế?
Tôi tưng hửng. Xem ra thì tên này cũng thuộc Top chém nhiệt tình đây.
- Thế từ đâu mà nhảy vào đâu comment tâm trạng của tôi đấy?
- Từ đây.
- Đây là đâu?
- Đây là đây.
- Hại não quá đấy bạn trẻ ạ.
- Góp gió thổi cơm chung thôi. Biểu tượng cảm xúc grin
Cái icon toe toét của cái tên trời ơi đất hỡi này như trêu ngươi người khác - cụ thể là tôi. Thông báo kết bạn của hắn rủng rỉnh trên trang chủ. Tôi chẳng buồn xác nhận.
- Có bằng chém gió chưa mà đòi kết bạn với tôi??? _ Tôi hoạch hoẹ.
- Thế đằng ấy có bằng chưa?
- Xời, level 10 rồi. Khổ, chém gió thì chẳng bằng ai đâu. Nhưng ngước lên cũng chẳng thấy ai cao hơn mình. Biểu tượng cảm xúc smile
- Haha! Bằng của đằng ấy là do đây cấp cho đấy. Tổng bang chủ, kiêm hội đồng quản trị Xuyên Lục Địa chém gió là tôi nè!!!!
Trời. Ức chế không thể tả. Nói chuyện với tên này chắc đập đầu vào tường mà tự vẫn mất.
…
- Buzz. Sao im lìm thế. Tâm phục khẩu phục rồi à ấy ơi? :>
- Ông Tưởng thăng thiên lâu rồi. Trong từ điển của tôi không có 4 chữ tâm-phục-khẩu-phục_ Tôi hằn học_ mà ai là ấy ơi?
- Thế ở đây có người thứ ba à? Hay gọi là nhóc Biểu tượng cảm xúc smile
- Sinh bao nhiêu mà kêu tôi là nhóc?
- 17-6-94
- Ối giời. Bằng tuổi. PR bản thân xem nào???
- Tớ, một người kute đến khó tin
Hát hay đến không ngờ
Dễ thương đến thẫn thờ
Văn hay, Toán giỏi
Trên thông thiên văn
Dưới thạo địa lí
Rất lịch sự, chịu khó, chung thuỷ.
…
Chỉ có một nhược điểm nho nhỏ: Chém gió kinh khủng Biểu tượng cảm xúc smile
Xỉu! Mắt tôi dán căng hết cỡ khi nhìn thấy cái comment PR bản thân của cái tên Băng Gía ấy. Chém gió ác liệt như thế mà kêu Băng Giá. Đúng là một ngày không bình thường và gặp những người không-bình-thường.
Tôi mở trang cá nhân của Băng Giá. Ồ, thì ra hắn cũng ở Hà Nội. Hoạt động tích cực trên một số diễn đàn đình đám. Không album ảnh, không ảnh đại diện. Lượt đăng kí theo dõi trang cá nhân của hắn trên 4 nghìn lượt. Choáng!
- Ê. Đang theo dõi thông tin của Băng Giá à?
- À, ờ. Sao biết thế?
- À, ờ, cái gì cũng biết. Mà à ờ tên Băng Giá. Không phải à ờ Biểu tượng cảm xúc smile
- Lắm chuyện.
- Thế đến lượt Lee Kio đằng ấy PR bản thân rồi đấy. Biểu tượng cảm xúc grin
- Ô kế! Hét to lên nhé!
Nhân chi sơ tính bản đểu Biểu tượng cảm xúc smile
.Điêu lại liều
.Thích sự chân thành và hoan nghênh tinh thần chém gió
.Chọc gậy bánh xe là sở trường, An ủi người khác là tiềm năng
.Mẫn cảm với trai dê nhưng lại đê mê món cầy tơ 7 món.
.Tính khí hiền lành, ngoan hiền dễ bảo, tâm địa thật thà chỉ là thỉnh thoảng giở tà sau lưng'))
.Trẻ con hiếu động nghịch dại, đầu 1 đuôi 7 tớ vẫn có niềm đam mê bất hủ với cái trò con nít: Gắp lửa bỏ tay người. Thỉnh thoảng cũng hay cười khoái trá vì cái trò trẻ con ấy">
.Được cái là chém hay, thỉnh thoảng lại còn ra tay diệt trừ yêu quái.”>
Cái nick Băng Giá rep lại cái icon cười lăn lộn khi thấy bản sơ yếu lí lịch ấy.
Hắn ung dung treo một status:
- Một ngày chủ nhật. Mưa tầm tã. Hai tay chém gió điêu luyện gặp nhau.!! Biểu tượng cảm xúc smile
---
Vậy là nhờ cái sự vô-duyên của hắn (như tôi nghĩ). Tôi quen với Băng Giá cũng đã được gần hai tuần.
Băng Giá hài hước, yêu đời và là một tay chém gió đẳng cấp. Hắn khôi hài và kì cục. Ngược đời và đặc biệt. Hắn có chút gì đó ngông nghênh khiến người khác thấy khó chịu. Kì thật thì nói chuyện với hắn tôi tức phát điên lên. Càng tức càng nói, càng nói càng chém gió mạnh.
---
23 giờ. Tôi lạch cạch mở máy tính.
Băng Giá
- Ra đường gặp cánh hoa rơi..
Giơ chân giẫm nát, không chơi hoa tàn.
Quay lại gặp cánh hoa tàn..
Dẫm thêm phát nữa cho tàn đời hoa. :)))
Tâm trạng của hắn chễm chệ trên màn hình trang chủ của tôi. Đúng là hết ý cho một tên tự nhận mình là không-hề-vô-duyên như hắn.
Lee Kio:
- Thấy Băng Giá ăn nói liên thiên
Giơ tay vả phát cho rơi quai hàm
Quay lại mồm vẫn nhồm nhoàm
Vả cho phát nữa đáng đời nhà Băng :)))))
Comment tâm trạng của hắn xong tôi thích chí rung đùi cười đắc thắng. Chắc giờ này hắn đang vò đầu bứt tóc để nghĩ ra một vế để đốp chát lại comment của tôi cho mà xem.
Đúng như những gì tôi nghĩ. Sau đó 1 phút tôi có một thông báo mới.
- Lee Kio xấu xa
người như con ma
cái gì cũng không tha
ngay cả Băng Giá là ta.:>
Hừ!!
- Băng Giá thấy ma rồi à???
- Không. Nhưng Băng nghĩ Kio xấu xa như thế thì sẽ giống con ma. Từ Kio, Băng có thể tưởng tượng ra con ma được. Chắc cũng la lá giống nhau thôi.Biểu tượng cảm xúc smile
- Hơ. Giàu trí tưởng bở quá ha!
- Quá khen. Quá khen!
…
Những lần nói chuyện giữa tôi và Băng Giá luôn mở đầu và kết thúc bằng những lần đối đáp như vậy. Có cảm giác như tôi với Băng Giá là khắc tinh của nhau. Băng Giá chưa bao giờ nhường tôi một câu cãi lí nào. Dù là một câ cãi lí cùn nhất!
---
Nhưng dù sao nói chuyện với một người hay cãi lí với mình còn thú vị gấp trăm lần người ít nói và lạnh lùng.
Tháng trước, tôi không thích người lạnh lùng. Bởi tôi ghét sự im lặng. Im lặng tạo nên khoảng cách.
Nhưng kì lạ, hình như những thứ mơ hồ mà ta đang ghét như sự im lặng của một người, cái lạnh lùng, cái hời hợt…những thứ đại loại như là cảm giác thì khó mà ghét bỏ nó được lâu, và đôi khi chính cái thứ mà ta ghét ấy lại là lí do để ta bắt đầu một tình cảm trái ngược với tình cảm ban đầu.
---
Tôi làm thêm ở một quán cà phê có cái tên rất ngộ: Leng keng chuông gió. Quán treo rất nhiều chuông gió, từ chuông gió bằng tre, gỗ, gốm và cả bằng kim loại. Chuông gió kêu leng keng. Tôi thích tiếng kêu của chuông gió. Tiếng leng keng va đập vào nhau nghe vui tai và trong vắt như thanh tẩy mọi ưu buồn vướng bận. Chị chủ quán ngoài 30 mà vẫn yêu đời và hồn nhiên lắm. Tôi cũng thích cà phê Leng Keng Chuông Gió. Vị cà phê thơm nhẹ. Đậm mà tan nhanh khiến ta có chút gì nuối tiếc cái hương vị đậm đậm ấy. Cà phê Leng Keng Chuông Gió yên tĩnh nhưng cũng không kém phần nhộn nhịp.
Và điều đặc biệt nhất ở Cà Phê chuông Gió là có Bình.
Bình làm cùng ca với tôi cũng đã được hơn 4 tháng. Bình lạnh lùng và ít nói. Bình chơi ghi-ta khá ổn và pha cà phê cực ngon.
Tôi và Bình thuộc về hai thế giới khác nhau. Bình ít nói còn tôi thì nói nhiều. Bình thích nhạc cổ điển còn tôi thích Pop. Nếu tôi đến sớm thì hôm đó nhạc nền của quán sẽ là những bài nhạc Pop do tôi chọn, còn ngược lại, nếu là Bình thì đó sẽ là những bản nhạc cổ điển. Điều duy nhất tôi và Bình cùng mối quan tâm là chuông gió. Bình thích chuông gió không kém gì tôi.
Tôi biết điều đó khi vô tình thấy Bình nâng niu những chiếc chuông gió trong tay mỗi khi tan giờ làm. Ánh mắt cậu ấy nhìn chuông gió trông khác hẳn cách mà cậu ấy vẫn nhìn mọi người.
Và
Tôi thích Bình. Như những cô gái khác.
Chỉ có điều trong khi những cô nàng trong quán thẹn thùng làm duyên trước mặt Bình, tôi lại không ngượng ngùng như vậy, tôi nói trực tiếp với cậu ấy.
- Bình, làm bạn trai tớ nha!
Và rồi kết quả thì…Như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhé! Lí do là cậu tỏ tình chưa thuyết phục.@@.
Đơn giản. BÌnh hỏi vì sao tôi lại muốn cậu ấy là bạn trai, tôi thẳng thừng:
- Vì cậu đẹp và lạnh lùng.
Tôi thề là lúc đó mặt Bình đỏ như mặt trời chuẩn bị khuất núi. Trong khi đó tôi vẫn hồn nhiên mở to đôi mắt chờ câu trả lời của Bình một cách tự nhiên nhất có thể.
Kẻ đi tỏ tình thì hùng hồn sắc thái, kẻ được tỏ tình thì ấp úng ngại ngùng. Ngược đời!
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của 3 tháng trước, một ngày mưa, một đứa con gái buộc tóc đuôi gà nhìn chăm chăm vào một câu con trai như thiên thần trước mặt mà nói câu tỏ tình đầu tiên. Không - cảm - xúc.
Con gái… khó hiểu!
---
Leng Keng Chuông Gió hôm nay vắng khách. Chị chủ quán tranh thủ chạy ra siêu thị mua thức ăn chuẩn bị bữa tối. Chỉ còn tôi và Bình.
Tôi lúi húi treo lại một số chiếc chuông gió trong quán. Tôi lắc thật chậm từng chiếc một để tìm đúng vị trí cho những chiếc chuông gió khác nhau. Chuông gió làm bằng kim loại âm thanh trong trẻo vang xa, âm thanh của chuông gió làm bằng tre gỗ khá khô và dứt khoát. Chuông gió làm bằng đất nung rất trầm và ấm...Tôi mê mẩn từng âm thanh một cho tới chiếc cuối cùng.
Đang loay hoay bước từng bước xuống chiếc thang nhỏ thì bất chợt một chiếc chuông gió rơi xuống. Theo phản xạ tôi nhoài người ra đỡ. Cả chiếc thang theo tôi đổ cái rầm. Tôi ngã sõng soài trên mặt đất. May mắn là chiếc chuông gió không hề vỡ.
- Sao cậu có thể vì một chiếc chuông gió mà chịu ngã như thế?
Bình đang đứng ngay sau tôi. Tiếng cậu ấy bất ngờ vang lên làm tôi giật mình.
- Theo phản xạ tự nhiên thôi. Với lại làm chuông gió vỡ là không tốt.- Tôi cười gượng.
Tay tôi bị xước khá to sau cú ngã. Tôi lóng ngóng đặt chiếc chuông gió sang một bên. Bình đỡ tôi đứng dậy. Không nói không rằng cậu ấy mang hộp y tế trong quán ra băng vết trầy ở tay giúp tôi. Tôi ngồi im cho Bình làm công việc của một người nhìn thấy người-bị-ngã. Nếu như pha cà phê cậu ấy nhanh nhẹn và điêu luyện như nào thì bây giờ trông Bình trông thật hấp tấp và ngượng ngùng khi băng vết xước cho tôi. Bình hết vòng tay băng sang trước rồi lại sang sau, và lần nào thắt nút cố định Bình cũng làm tuột. Tôi dè chừng nhìn Bình.
- Chắc cậu chưa băng vết xước cho ai bao giờ thì phải?
- Tớ không quen ai hậu đậu như cậu nên chưa phải băng vết xước tay cho ai.
Bình vẫn kiên nhẫn thắt chiếc nút cuối cùng trong khi trả lời câu hỏi của tôi. Đôi mắt tôi khẽ trùng xuống, tôi nghĩ là tôi không nên hỏi gì thêm nếu như không muốn nghe thêm những lời gần như đóng băng như thế.
Nút thắt cuối cùng Bình cũng thắt xong. Chắc chắn nhưng méo mó. Trước khi mang hộp y tế rời khỏi, Bình hỏi tôi câu cuối.
- Đau không ?
- Không._Tôi trả lời qua loa_ Nhưng dù sao cũng cám ơn cậu.
Bình không nói gì. Cậu ấy cất hộp dụng cụ y tế rồi lại chăm chú với cây đàn ghi ta của mình.
Bình cứ như một tảng băng. Băng lạnh lẽo và chẳng bao giờ mở lòng mình. Và ngay cả khi Bình quan tâm một ai đó, cậu ấy cũng lạnh lùng. Sự lạnh lùng ấy không hiểu sao tôi thấy khó chịu. Cứ như kiểu là cậu ấy chỉ làm theo nghĩa vụ. Ánh mắt của Bình khi đó trong giây lát khiến tôi thấy sợ. Tôi đâu có làm gì sai? Chỉ là đỡ một cái chuông gió và ngã.